Vatican News
Giám đốc Phòng Báo chí Tòa thánh, Matteo Bruni, đã mời các phóng viên đặt câu hỏi với Đức Thánh Cha, nhưng ông đưa micro cho Đức Thánh Cha trước. Đức Thánh Cha đã gửi đến các nhà báo những lời cảm ơn ngắn gọn vì họ đã đưa tin về trải nghiệm Đại hội Giới trẻ Thế giới vừa kết thúc, và gửi lời chúc “Chúc mừng sinh nhật” đến Rita Cruz, một trong những nhà báo có mặt trên chuyến bay.
Aura Maria Vista Miguel - RÁDIO RENASCENÇA
Thưa Đức Thánh Cha, trước hết xin cảm ơn ngài về chuyến viếng thăm Bồ Đào Nha. Mọi người đã coi đó là một thành công. Tất cả đều rất vui mừng. Cảm ơn ngài đã đến. Con đã gặp một cảnh sát trưởng, ông nói với con rằng ông chưa bao giờ thấy một đám đông ngoan hiền và ôn hòa như vậy. Thật tuyệt. Câu hỏi của con là về Fatima. Chúng con biết rằng ngài đã đến đó và cầu nguyện trong thinh lặng ở nhà nguyện. Nhưng tại chính nơi mà Đức Mẹ đã yêu cầu cầu nguyện cho chiến tranh chấm dứt (và thật không may là chúng ta đang có chiến tranh ngay bây giờ), mọi người rất chờ đợi để được nghe từ Đức Thánh Cha một lần nữa công khai cầu nguyện cho hòa bình. Sáng hôm qua ở Fatima, mọi con mắt của thế giới đều đổ dồn vào ngài. Tại sao ngài không đọc lời nguyện?
Tôi đã cầu nguyện, tôi đã cầu nguyện. Tôi đã cầu nguyện với Đức Mẹ và tôi đã cầu nguyện cho hòa bình. Tôi đã không quảng cáo. Nhưng tôi đã cầu nguyện. Và chúng ta phải liên tục lặp lại lời cầu nguyện này cho hòa bình. Mẹ đã yêu cầu điều này trong Thế chiến thứ nhất. Và lần này tôi đã cầu xin Đức Mẹ. Và tôi đã cầu nguyện. Tôi đã không quảng cáo.
João Francisco Gonçalves Gomes - OBSERVADOR
Vào tháng 2 năm nay, một báo cáo về thực trạng lạm dụng ở Bồ Đào Nha đã được công bố; gần 5.000 trẻ em là nạn nhân trong những thập kỷ gần đây. Con xin hỏi ngài: ngài có được thông báo về báo cáo đã được gửi cho các Giám mục không? Ngài nghĩ điều gì sẽ xảy ra với các Giám mục đã biết về các trường hợp lạm dụng và không báo cáo với chính quyền?
Như các bạn đã biết, tôi đã tiếp riêng một nhóm người bị lạm dụng. Như tôi luôn làm trong những trường hợp này, chúng tôi đã nói về tệ nạn này, vụ tệ nạn khủng khiếp này. Trong Giáo hội, chúng ta đã thực hành theo cách, nhiều hay ít, tương tự với cách hiện các gia đình và khu phố đang làm: chúng ta che đậy… Hãy nghĩ rằng 42% các vụ lạm dụng diễn ra trong gia đình hoặc khu phố. Chúng ta vẫn phải trưởng thành và giúp khám phá những điều này. Kể từ vụ bê bối ở Boston, Giáo hội đã nhận thức được rằng không thể đi theo những con đường ngẫu nhiên, mà chúng ta phải nắm sừng con bò tót. Cách đây hai năm rưỡi, có một cuộc họp của các Chủ tịch các Hội đồng Giám mục, và các số liệu thống kê chính thức về các vụ lạm dụng cũng được cung cấp trong dịp đó. Và tình hình rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng. Trong Giáo hội có một cụm từ mà chúng ta luôn sử dụng: không khoan dung, không khoan nhượng. Và các mục tử, theo một cách nào đó, đã không đảm nhận trách nhiệm của mình thì phải gánh lấy sự vô trách nhiệm này… Thế giới của các vụ lạm dụng là một thế giới rất khắc nghiệt và vì lý do này, tôi kêu gọi hãy rất mở về tất cả những điều này.
Về câu hỏi tiến trình đang diễn ra như thế nào trong Giáo hội Bồ Đào Nha: nó đang diễn ra tốt đẹp. Nó đang diễn ra tốt đẹp và thanh thản, mức độ nghiêm trọng được tìm kiếm trong các trường hợp lạm dụng. Những con số đôi khi bị phóng đại, một phần là do những nhận xét mà chúng ta luôn muốn đưa ra, nhưng thực tế là nó đang diễn ra tốt đẹp và điều này khiến tôi có một sự bình an nhất định.
Tôi muốn đề cập đến một điểm và tôi muốn đề nghị các bạn nhà báo hợp tác trong việc này. Hôm nay các bạn có điện thoại không? Một chiếc điện thoại. Tốt, trên bất kỳ điện thoại nào trong những điện thoại này, các bạn trả tiền và với mật khẩu, các bạn có quyền truy cập vào trang web lạm dụng tình dục trẻ em. Điều này xâm nhập vào nhà của chúng ta và lạm dụng tình dục trẻ em được quay trực tiếp. Nó được quay phim ở đâu? Thủ phạm là ai? Đây là một trong những bệnh dịch nghiêm trọng nhất, ở cạnh bên trên toàn thế giới (...) nhưng tôi muốn nhấn mạnh điều này bởi vì, đôi khi, chúng ta không nhận ra rằng mọi thứ lại cực đoan như vậy. Khi bạn sử dụng một đứa trẻ để thực hiện một cảnh lạm dụng, nó sẽ thu hút sự chú ý. Lạm dụng giống như “ăn thịt” nạn nhân, phải không? Hoặc tệ hơn, làm tổn thương họ và để họ sống sót.
Trò chuyện với những người bị lạm dụng là một trải nghiệm rất đau đớn, nhưng điều đó cũng tốt cho tôi, không phải vì tôi thích nghe mà vì nó giúp tôi giải quyết bi kịch này. Đó là, trả lời câu hỏi của bạn, tôi cần nói những gì tôi đã nói: quá trình đang diễn ra tốt đẹp, tôi được thông báo về mọi thứ đang diễn ra như thế nào. Tin tức có thể đã phóng đại tình hình, nhưng mọi thứ đang có vẻ tốt ở khía cạnh đó. Nhưng cũng nhân đây, tôi nói với các bạn, bằng một cách nào đó, hãy giúp đỡ, giúp đỡ để tất cả các loại lạm dụng có thể được giải quyết, lạm dụng tình dục, nhưng nó không phải là duy nhất.
Còn có các loại lạm dụng khác mà tiếng kêu thấu đến trời: lạm dụng lao động trẻ em, lạm dụng lao động trẻ em, và nó đang được sử dụng; lạm dụng phụ nữ, đúng không? Thậm chí ngày nay, ở nhiều quốc gia, phẫu thuật vẫn được thực hành đối với các bé gái: âm vật của chúng bị cắt bỏ, và điều đó được thực hiện ngày nay, bằng dao lam, và xong... Thật tàn ác... Và lạm dụng trong công việc, nghĩ là trong phạm vi lạm dụng tình dục, vốn nghiêm trọng, và tất cả những điều này: có một nền văn hóa lạm dụng mà nhân loại phải xem xét và hoán cải.
Jean-Marie Guénois - LE FIGARO
Thưa Đức Thánh Cha, sức khỏe của ngài thế nào, quá trình dưỡng bệnh của ngài ra sao? Ngài đã không đọc hoặc chỉ đọc một phần nhỏ của năm bài phát biểu. Điều này chưa từng có trong các chuyến viếng thăm: tại sao? Ngài đã gặp vấn đề về mắt, mệt mỏi? Các bài này quá dài? Ngài cảm thấy sao? Và nếu ngài cho phép một câu hỏi nhỏ về Pháp. Ngài sẽ đến Marseille nhưng chưa bao giờ đến thăm nước Pháp. Dân chúng không hiểu, chắc tại nước này nhỏ quá hay ngài có điều gì đó chống Pháp?
Sức khỏe của tôi vẫn ổn. Các mũi khâu đã được cắt bỏ, tôi sống một cuộc sống bình thường, tôi phải đeo một chiếc băng trong hai đến ba tháng để tránh sa ruột, cho đến khi các cơ khỏe hơn. Về mắt. Ở giáo xứ đó, tôi đã cắt bài phát biểu vì có ánh đèn trước mặt tôi và tôi không thể đọc được, ánh sáng chiếu vào tôi và đó là lý do tại sao tôi cắt nó. Một số người, qua ông Matteo Bruni, đã hỏi tại sao tôi lại rút ngắn các bài giảng mà các bạn đã có. Khi tôi nói chuyện, tôi không đưa ra các bài giảng học thuật, nhưng tôi cố gắng làm cho điều này rõ ràng nhất có thể. Nhưng luôn luôn, khi tôi nói, tôi tìm kiếm sự giao tiếp. Các bạn đã thấy rằng ngay cả trong các bài giảng học thuật, tôi cũng pha trò, cười để kiểm soát giao tiếp. Với những người trẻ tuổi, các bài phát biểu dài có thông điệp cốt yếu và tôi chọn nó tùy theo cảm nhận của tôi về sự giao tiếp. Các bạn thấy rằng tôi hỏi vài câu và lập tức tiếng trả lời cho tôi biết bài nói chuyện đi đâu, tôi có sai hay không.
Những người trẻ tuổi không tập trung chú ý lâu. Hãy nghĩ rằng nếu bạn phát biểu rõ ràng có ý, có hình ảnh, có tình cảm thì họ có thể lắng nghe bạn tám phút. Tôi mở ngoặc một tí; trong Evangelii Gaudium, tông huấn đầu tiên tôi ban hành, tôi đã viết một chương dài về bài giảng. Bởi vì ở đây có một cha sở (ngài ám chỉ Cha Benito Giorgetta, cha xứ của Termoli, ed.), người biết rằng các bài giảng đôi khi là tra tấn, một sự tra tấn, rằng họ nói, nói, và mọi người… Ở một vài thị trấn nhỏ, tôi không biết nếu ở Termoli, liệu người dân có đi ra ngoài hút thuốc và quay lại không. Giáo hội phải thay đổi khía cạnh này của bài giảng: ngắn gọn, rõ ràng, với một thông điệp rõ ràng và yêu thương trìu mến. Đó là lý do tại sao tôi kiểm tra xem nó diễn ra như thế nào với những người trẻ tuổi và tôi khiến họ nói ra. Nhưng tôi rút gọn lại vì… tôi cần ý tưởng với các bạn trẻ.
Và hãy chuyển sang nói về Pháp. Tôi đã đến Strasbourg, tôi sẽ đến Marseille, nhưng không phải ở Pháp. Có một vấn đề khiến tôi quan tâm, đó là vấn đề Địa Trung Hải. Đó là lý do tại sao tôi sẽ đến Pháp. Việc bóc lột người di cư là tội phạm. Không phải ở đây ở châu Âu, bởi vì ở đây thì tốt, chúng ta được giáo dục hơn, nhưng ở các trại tập trung ở Bắc Phi… Tôi giới thiệu một cuốn sách. Có một cuốn sách mỏng, một cuốn sách nhỏ, được viết bởi một người di cư, tôi nghĩ, đã mất ba năm để từ Guinea đến Tây Ban Nha vì anh ta bị bắt, bị tra tấn, bị bắt làm nô lệ. Những người di cư trong các trại tập trung ở miền Bắc: thật khủng khiếp. Vào thời điểm này của tuần trước, hiệp hội Mediterranea Saving Humans đang thực hiện công việc giải cứu những người di cư đang ở sa mạc giữa Tunisia và Libya, vì người ta đã bỏ mặc họ ở đó cho đến chết. Cuốn sách đó tên là Hermanito - người em nhỏ - có thể được đọc trong hai giờ, đáng để đọc. Hãy đọc nó và các bạn sẽ thấy bi kịch của những người di cư trước khi họ lên tàu. Các Giám mục vùng Địa Trung Hải sẽ tổ chức cuộc họp này, cả với một số chính trị gia, để suy tư nghiêm túc về thảm kịch của những người di cư. Địa Trung Hải là một nghĩa trang, nhưng nó không phải là nghĩa trang lớn nhất. Nghĩa trang lớn nhất là Bắc Phi. Điều này thật kinh khủng, hãy đọc nó. Tôi đến Marseille vì việc này. Tuần trước, Tổng thống Macron nói với tôi rằng ông ấy có ý định đến Marseille và tôi sẽ ở đó một ngày rưỡi: Tôi đến vào buổi chiều và cả ngày hôm sau.
Ngài không có gì chống lại Pháp...
Không. Không, đây là một chính sách. Tôi đang thăm các nước châu Âu nhỏ. Các nước lớn như Tây Ban Nha, Pháp, Anh, tôi sẽ thăm sau. Nhưng như một lựa chọn, tôi đã bắt đầu với Albania và tôi làm như thế với các nước nhỏ. Pháp, hai thành phố Strasbourg và Marseille.
Anita Hirschbeck - KNA
Thưa Đức Thánh Cha, ở Lisbon ngài nói với chúng con rằng trong Giáo hội có chỗ cho “mọi người, mọi người, mọi người”. Giáo hội được mở cho tất cả mọi người, nhưng đồng thời không phải ai cũng có quyền lợi, cơ hội như nhau, theo nghĩa ví dụ như phụ nữ, người đồng tính luyến ái không thể lãnh nhận tất cả các Bí tích. Thưa Đức Thánh Cha, ngài giải thích thế nào về sự mâu thuẫn này giữa “Giáo hội mở” và “Giáo hội không đồng đều cho tất cả mọi người?” Cảm ơn ngài.
Bạn hỏi tôi một câu hỏi liên quan đến hai cái nhìn khác nhau. Giáo hội mở cho tất cả mọi người, và rồi có những điều luật hướng dẫn đời sống trong Giáo hội. Một người ở bên trong thì theo các quy luật… Những gì bạn nói là một cách đơn giản hóa: “Họ không thể lãnh nhận các bí tích.” Điều này không có nghĩa là Giáo hội đóng lại với họ. Mọi người gặp gỡ Thiên Chúa trên con đường riêng của họ trong Giáo hội và Giáo hội là mẹ và hướng dẫn mỗi người trên con đường của họ. Đây là lý do tại sao tôi không muốn nói: tất cả mọi người, nhưng bạn, người này, người kia... Tất cả và mỗi người trong cầu nguyện, trong cuộc đối thoại nội tâm, trong cuộc đối thoại mục vụ với các tác nhân mục vụ, tìm ra cách thức tiến bước. Do đó, đặt câu hỏi: tại sao người đồng tính? Không. Mọi người! Và Chúa đã nói rõ: người ốm đau hay khỏe mạnh, già hay trẻ, xấu đẹp, tốt xấu! Có một cách nhìn không hiểu kiểu chen ngang về Giáo hội là mẹ, và nghĩ rằng Giáo hội giống như một loại “công ty” mà muốn vào phải làm cái này, phải làm theo cách này chứ không phải theo cách kia...
Thừa tác vụ của Giáo hội lại là một chuyện khác. Đó là cách thế để đưa đoàn chiên tiến lên. Một trong những điều quan trọng trong thừa tác vụ là sự kiên nhẫn: đồng hành với mọi người từng bước trên con đường trưởng thành. Mỗi người chúng ta đều có kinh nghiệm này: Giáo hội Mẹ đã đồng hành và đang đồng hành với chúng ta trên con đường trưởng thành của chính chúng ta. Tôi không thích sự giảm thiểu, nó không phải là đặc tính của Giáo hội, đó là Ngộ đạo. Nó giống như lạc giáo Ngộ đạo, điều ngày nay có vẻ hợp thời. Một thuyết Ngộ đạo nào đó quy giản thực tại Giáo hội thành những ý tưởng và điều này không có ích. Giáo hội là một người mẹ, Giáo hội đón nhận tất cả mọi người, và mọi người bước vào Giáo hội mà không cần quảng cáo, và điều này rất quan trọng. Cảm ơn bạn đã can đảm hỏi câu hỏi này. Cảm ơn bạn.
Matteo Bruni: Đức Thánh Cha muốn chia sẻ một ý tưởng về Đại hội Giới trẻ Thế giới.
Tôi muốn nói đôi điều về cách tôi đã trải nghiệm Đại hội Giới trẻ Thế giới. Đây là Đại hội thứ tư mà tôi đã trải qua. Đầu tiên là ở Rio de Janeiro, một Đại hội hoành tráng, kiểu Brazil, đẹp! Lần thứ hai ở Cracovia, lần thứ ba ở Panama, đây là lần thứ tư. Đại hội này đông nhất. Các số liệu cụ thể, chính xác, nói rằng có hơn một triệu. Hơn thế nữa. Thực tế, trong buổi Canh thức đêm hôm qua, người ta ước tính có một triệu bốn trăm hay một triệu sáu trăm ngàn người. Đây là dữ liệu của chính phủ. Số lượng thật ấn tượng. Chuẩn bị rất tốt! Trong số những Đại hội tôi đã thấy, đây là Đại hội được chuẩn bị tốt nhất.
Và tuổi trẻ là một sự bất ngờ, những người trẻ trẻ trung… Họ hành động theo cách của người trẻ, cuộc sống là thế, nhưng họ cố gắng nhìn về phía trước và họ là tương lai. Lý tưởng là đồng hành với họ, vấn đề là biết cách đồng hành với họ để không làm mất đi cội nguồn. Đây là lý do tại sao tôi nhấn mạnh rất nhiều vào cuộc đối thoại giữa người già và người trẻ, ông bà với cháu chắt. Cuộc đối thoại này quan trọng, quan trọng hơn cuộc đối thoại giữa cha mẹ và con cái. Với ông bà, bởi vì chính ở đó họ tìm thấy cội nguồn. Rồi những người trẻ sùng đạo, họ tìm kiếm một đức tin không phô trương, không giả tạo, không nệ luật, một cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu Kitô. Và điều này không hề dễ dàng. Họ nói “Nhưng không phải lúc nào người trẻ cũng sống có đạo đức…”. Ai trong chúng ta không phạm một sai lầm về luân lý trong cuộc đời của mình? Mọi người! Với những điều răn hay với ai đó, mỗi người chúng ta đều có những vấp ngã trong lịch sử của chính mình. Đó là cuộc sống. Nhưng Chúa luôn chờ đợi chúng ta vì Người là Cha giàu lòng thương xót, và lòng thương xót vượt trên mọi sự. Đối với tôi, Đại hội Giới trẻ Thế giới thật đẹp. Trước khi lên máy bay, tôi đã ở cùng với các tình nguyện viên, lên tới 25.000 người! Một điều thần diệu, một cuộc kết giao thực sự đẹp. Đó là điều tôi muốn nói về Đại hội Giới trẻ Thế giới.
Justin McLellan – CNS
Nói về Đại hội Giới trẻ Thế giới, trong những ngày gần đây, chúng ta đã nghe một số chứng từ của những người trẻ tuổi đã phải vật lộn với sức khỏe tâm thần, với chứng trầm cảm. Ngài đã bao giờ chiến đấu vì điều này chưa? Và nếu ai đó quyết định tự tử, ngài sẽ nói gì với gia đình của người này, những người đau khổ vì theo giáo huấn Công giáo về tự tử, họ nghĩ rằng người thân đã xuống địa ngục?
Ngày nay, vấn đề người trẻ tự tử là một vấn đề lớn, những con số cũng lớn. Các phương tiện truyền thông không nói về vấn đề này nhiều, bởi vì họ không thông báo trên các phương tiện truyền thông. Ở đây tôi tiếp tục đối thoại với những người trẻ tuổi - không phải trong tòa giải tội - tôi đã tận dụng cơ hội để đối thoại. Một bạn trẻ tốt lành đã nói với tôi: “Con có thể hỏi cha một câu không? Cha nghĩ gì về việc tự tử?”. Anh ta không nói ngôn ngữ của chúng ta, nhưng tôi hiểu rõ và chúng tôi bắt đầu nói về việc tự tử. Và cuối cùng anh ta nói với tôi: “Cảm ơn cha, bởi vì năm ngoái con đã phân vân không biết có nên làm điều đó hay không”. Nhiều người trẻ đau khổ, chán nản, nhưng không chỉ về tâm lý... Ở một số quốc gia, đại học đòi hỏi rất cao; những người trẻ không thể đạt được bằng cấp hoặc không tìm được việc làm đã tự tử vì cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tôi không nói đó là chuyện thường ngày, nhưng đó là một vấn đề. Đó là một vấn đề hiện tại. Đó là một điều xảy ra.
Matteo Bruni: Xin cảm ơn Đức Thánh Cha về những câu trả lời của ngài.
Đức Thánh Cha: Cảm ơn các bạn vì những gì các bạn đã làm và tôi nhắc, đừng quên cuốn sách “Hermanito” hoặc “Người em nhỏ”, cuốn sách về người di cư. Cảm ơn các bạn.