Học hỏi Tin Mừng: Chúa nhật 19 Thường niên năm A

Đức GiêSu Đã, Đang Và Mãi Mãi Yêu Chúng Ta Cho Đến Cùng

"Tình yêu Đức Kitô thúc bách chúng ta"

Học hỏi Tin Mừng: Chúa nhật 19 Thường niên năm A

Học hỏi Tin Mừng: Chúa nhật 19 Thường niên năm A

Mt 14,22-33

  1. Đọc Mt 14,22. Tại sao vào lúc xế chiều, sau khi làm phép lạ nuôi dân, Đức Giêsu lại bắt buộc các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước? Đọc Ga 6,14-15.
  2. Sau khi các môn đệ đã lên thuyền và đám đông đã bị giải tán, thì còn lại ai ở vùng đó? Bạn nghĩ gì về Đức Giêsu khi đọc Mt 14,23?
  3. Đọc Mt 14,24. Bạn hãy kể ra những nỗi khó khăn vất vả, thể xác cũng như tinh thần, của các môn đệ qua câu này.
  4. Đọc Mt 14,25-27. Bạn nghĩ gì về việc Đức Giêsu đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ vào lúc canh tư? Đọc Gióp 9,8; Tv 77,20. Phản ứng của các môn đệ ra sao? Đức Giêsu trấn an họ thế nào? Đọc Xuất hành 3,14; Isaia 41,4; 43,11; 51,12.
  5. Đọc Mt 14,28. Bạn nghĩ gì về đề nghị táo bạo của Phêrô?
  6. Đọc Mt 14,29. Hai câu 28 và 29 có gì giống nhau. Bạn nghĩ gì về kinh nghiệm lạ lùng của Phêrô?
  7. Đọc Mt 14,30-31. Tại sao Phêrô đang đi được trên mặt nước lại bị chìm? Đâu là lý do chính khiến ông bị chìm? Phêrô có lòng tin không? Đọc Mt 6,30; 8,26; 16,8; 17,20.
  8. Đọc Mt 14,32. Gió lặng khi nào? Khi Đức Giêsu đang đưa Phêrô về thuyền thì gió đã lặng chưa? Bạn có hình dung được cảnh Đức Giêsu đưa Phêrô về thuyền không? Đọc Mt 14,31.

 

GỢI Ý SUY NIỆM : Bài Tin Mừng này cho thấy các môn đệ đã trải qua nhiều kinh nghiệm khác thường với Đức Giêsu. Bạn đã trải qua kinh nghiệm nào tương tự trong cuộc đời bạn?

 

PHẦN TRẢ LỜI

  1. Sau phép lạ bánh hóa nhiều, lập tức Đức Giêsu đã làm hai việc: bắt buộc các môn đệ qua bờ bên kia trước, trong khi Ngài giải tán đám đông (Mt 14,22). Khu hoang vắng trở lại hoang vắng như trước. Chúng ta không rõ tại sao Đức Giêsu lại bắt buộc các môn đệ chèo thuyền qua bờ bên kia ngay lập tức, và đồng thời giải tán đám đông như vậy. Tin Mừng Gioan có thể gợi cho ta câu trả lời. Theo Ga 6,14-15, sau phép lạ Đức Giêsu nuôi một lượng người đông đảo chỉ với mấy ổ bánh, dân chúng tin Ngài là Vị Ngôn sứ được hứa trong sách Đệ nhị luật 18,15-18, và là một vị Vua được Thiên Chúa sai đến để giải phóng dân Israen khỏi đế quốc Rôma (2 Samuen 7,12-17). Vì tin như thế, họ trở nên cuồng nhiệt và muốn tôn Ngài lên làm vua. Một số môn đệ nhiều tham vọng cũng muốn như vậy. Nhưng làm vua không phải là sứ mạng Cha trao cho NgàI, vì thế Ngài đã từ chối.
  2. Sau khi bắt môn đệ lên thuyền qua bờ bên kia và giải tán đám đông khi trời đã muộn, nơi hoang vắng giờ đây chỉ còn một mình Đức Giêsu. Ngài lên núi cầu nguyện riêng. Và khi chiều tối Ngài vẫn ở lại đó một mình (Mt 14,23). Điều làm chúng ta thán phục là khả năng của Đức Giêsu. Ngài dễ dàng đi từ ồn ào sang tĩnh lặng, từ thành công vang dội sang cầu nguyện trầm lắng, từ gặp gỡ và phục vụ đám đông sang một mình gặp gỡ và trò chuyện riêng tư với Thiên Chúa. Phép lạ Ngài mới thực hiện không làm Ngài tự hào hay bị lôi cuốn vào hư danh, nhưng lại đưa Ngài về gặp Cha. Ngài siêu thoát đi từ hoạt động sang chiêm niệm.
  3. Chiếc thuyền của các môn đệ gặp gió ngược, sóng đánh vào mạn thuyền, nên cả đêm họ phải chèo chống rất vất vả. Họ không thể quay trở lại bờ, vì thuyền đã đi được nhiều dặm (Mt 14,24). Họ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Họ đã vâng lời Thầy lên thuyền qua bờ bên kia trước, nào ngờ bị ngược gió giữa đêm đen, mà Thầy lại không ở với họ trong thuyền. Họ có thể đặt câu hỏi: Tại sao Thầy bắt họ qua bờ bên kia ngay trong đêm, khi chẳng có gì gấp gáp cần giải quyết? Tại sao Thầy lại giải tán đám đông?
  4. Đến canh tư (khoảng 3-6 giờ sáng), Đức Giêsu đi trên mặt nước mà đến với họ (Mt 14,25-26). Cách đến chưa từng thấy của Thầy khiến họ hoảng hốt và la lên vì sợ hãi. Họ tưởng mình gặp ma (phantasma). Thật ra Cựu Ước coi quyền đi trên mặt biển là quyền của Thiên Chúa. Ngài đạp trên ba đào biển cả (Gióp 9,8), và Ngài đi băng qua biển cả (Tv 77,20). Đức Giêsu làm được điều Thiên Chúa làm, nhưng các môn đệ không nhận ra ngay vì quá khiếp sợ. Đức Giêsu trấn an, và cho họ biết “Đây chính là Thầy” (egô eimi). Lối nói này cũng được Thiên Chúa dùng để nói về mình ở Xuất hành 3,14; Isaia 41,4; 43,11; 51,12.
  5. Đề nghị của Phêrô ở Mt 14,28 là một đề nghị táo bạo, vì lúc ấy, khi trời còn chưa sáng hẳn, ông chưa dám chắc đây có thật là Thầy của mình không khi nói :”Nếu quả là Thầy…”. Vậy mà ông dám xin được có khả năng đi trên mặt nước như “người ấy”. Ông tin rằng nếu Thầy truyền lệnh, thì thế nào mình cũng làm được như Thầy: đi trên nước mà không sợ chìm. Thầy đi được thì trò cũng đi được. Thầy chẳng những có quyền đi trên nước, mà còn có thể chia sẻ cho môn đệ quyền mình đó nữa.
  6. Đọc Mt 14,28-29 ta thấy có những cụm từ giống nhau. Phêrô xin “đến với” người đang đi trên mặt nước. Khi người đó bảo ông “Hãy đến!”, ông đã “đến với” người ấy, bằng cách đi “trên mặt nước”. Trước đó, người ấy đã “đến với họ bằng cách đi trên mặt nước” (Mt 14,25). “Đi trên mặt nước” được nhắc lại 3 lần ở Mt 14,25.26.29. Như vậy Đức Giêsu đã đi trên mặt nước để đến với các môn đệ, và Phêrô đã đi trên mặt nước để đến với Đức Giêsu. Kinh nghiệm của Phêrô hết sức độc đáo, vượt trên luật tự nhiên. Chỉ Tin Mừng Mát-thêu nói đến kinh nghiệm này. Phêrô được ơn chia sẻ quyền năng của Thiên Chúa, nhờ sự khích lệ của Thầy Giêsu.
  7. Chúng ta không rõ Phêrô đi trên mặt nước được bao xa và bao lâu. Chỉ biết khi thấy gió mạnh thì ông sợ, và khi bắt đầu chìm thì ông la lên: “Xin cứu con !”. Có thể nói gió là nguyên nhân bên ngoài khiến ông sợ và chìm. Khi đi được trên mặt nước, Phêrô tin chắc rằng người đang đi trên nước mà đến với ông chính là Thầy Giêsu, không phải là ma. Dầu vững tin như vậy, gió mạnh đã làm đức tin của ông lung lay, từ đó ông sợ và chìm. Như Phêrô, chúng ta cũng có đức tin, nhưng là đức tin kém (Mt 14,31), dịch sát là “đức tin nhỏ” (oligopistis). Từ này còn được Mátthêu dùng nhiều lần ở 6,30; 8,26; 16,8; 17,20. Người có đức tin nhỏ dễ bị chao đảo khi gặp sóng gió. Thầy Giêsu đã dùng tay để cứu Phêrô khỏi chìm.
  8. Khi hai Thầy trò vào trong thuyền, gió mới lặng (Mt 14,32). Như vậy, hai Thầy trò đã đi với nhau trên mặt nước, tay trong tay, giữa cơn sóng gió. “Con Thiên Chúa” (Mt 14,33) vẫn cùng đi với chúng ta giữa những sóng gió của đời mình và của Giáo hội, miễn là ta kêu cứu Ngài.
Tag: