Ngày 27 tháng 5
Thánh Augustinô Canturbery, Giám mục (605)
I. ĐÔI HÀNG TIỂU SỬ.
Chúng ta không có nhiều tài liệu rõ ràng về vị thánh Giám mục nhiệt thành và thánh thiện.
Lịch sử còn ghi lại cho chúng ta. Ngài là bề trên tu viện thánh Andrê ở Roma nước Ý.
Năm 597, Đức Giáo Hoàng Grêgôriô cả sai Ngài và 40 vị thừa sai khác đi truyền giáo bên nước Anh một đất nước mà ánh sáng của Chúa Kitô, cũng như Tin Mừng của Ngài đã được rao giảng tại đây ngay từ thế kỷ đầu tiên của Giáo Hội. Thế nhưng đức tin của những người công giáo ở đây đã hoàn toàn bị lu mờ và có thể nói đang đi tới chỗ tàn lụi. Sở dĩ xảy ra tình trạng này là vì ảnh hưởng của ngẫu tượng giáo cũng như ảnh hưởng thế tục bởi sự xâm lăng của các sắc dân Saxon.
Với lòng nhiệt thành, đức tin sống động, sự hăng say loan báo Tin Mừng, thánh nhân đã đi rảo khắp các thành, các nơi, khôi phục, chấn chỉnh lại đức tin cho nhiều người, trong đó có cả quốc vương Ethelbert và nhiều nhân vật tiếng tăm, cao cấp trong chính quyền. Các nơi thờ tự bị hư hỏng được khôi phục.Các nhà nguyện, Nhà thờ được mọc lên.Vì lòng tin, sự thánh thiện, tài lãnh đạo, thánh nhân đã được cất nhắc lên chức Giám mục ngày 16 tháng 11 năm 597 và Ngài đã lập Tòa Giám mục ở Cantorbéry. Thánh nhân sau đó còn được Đức Thánh cha ủy thác thành lập hàng giáo phẩm nước Anh.
Công việc nào cũng khó khăn và gặp nhiều sóng gió, Ngài phải vác lấy thập giá Chúa trao khi phải chiến đấu mạnh mẽ với sự phân hóa, chia rẽ của nhóm truyền giáo cũ và mới. Tuy nhiên, Ngài tuyệt đối tin tưởng, phó thác vào Chúa. Trong tất cả mọi sự, Ngài đã dùng việc cầu nguyện liên lỉ, không ngừng, ăn chay, hãm mình cũng như dùng chính gương sáng tình thương để giải quyết vấn đề hơn là áp đặt và dùng mệnh lệnh của người có quyền mà chinh phục người khác như nhiều nhà lãnh đạo thường làm.
Tóm lại, thánh nhân đã làm việc không biết mệt mỏi cho địa phận, cho Giáo Hội Anh Quốc, nhưng với sức người có hạn, sau nhiều năm tận tụy với sứ mạng mục tử, Ngài đã ra đi về với Chúa trong bình an và thánh thiện vào ngày 26 tháng 5 năm 604.
Cùng với những nhân đức đã đi đến mức anh hùng, với bao nhiêu công lao và sự thánh thiện của Ngài, Đức Giáo Hoàng Lêô XIII đã tuyên phong Ngài lên bậc hiển thánh.
II. BÀI HỌC.
Chúng khó tìm được bài học nào rõ ràng trong cuộc đời của thánh Augustinô Cantuberry. Tuy nhiên nếu chúng ta để ý một chút thì chúng ta có thể tìm ra được một bài học rất cụ thể cho cuộc sống của chúng hôm nay. Bài học đó là dùng tình thương, gương sáng để chinh phục người khác hơn là áp đặt những mệnh lệnh khô cứng của người có quyền trong việc chinh phục con người.
Đây là bài học có giá trị cho muôn ngàn thế hệ.
Lúc còn là linh mục trẻ, cha thánh Gioan Boscô thường hay ra vào trại cải huấn thăm viếng các chú bé bị giam. Ngày kia, ngài đến gặp ban giám thị trại và đề nghị: “Tôi xin ban Giám thị cho tôi đưa các em đi cắm trại ngoài trời một ngày để chúng tự do thoải mái đôi chút”.Cả ban giám thị nhìn nhau ngơ ngẫn. Xưa nay có ai lại đề nghị như thế bao giờ! Lỡ ra mấy trăm tù nhân nhóc ấy bỏ chạy tán loạn thì chết cả lũ!
- Không được đâu cha ạ! Tụi nó trốn hết.
- Xin các ông cứ tin tưởng nơi tôi. Tôi sẽ dẫn đi trong trật tự và trả về đủ số, không thiếu một người
-Thiếu thì sao?
- Tôi sẽ ở tù thay. Mà chắc không thiếu đâu. Trái lại, tôi hy vọng sau khi trở về chúng sẽ tử tế hơn, các ông điều khiển càng dễ...
- Xin lỗi cha, nếu không quen gặp cha năng ra vào trai mấy năm qua, chúng tôi tưởng cha là một người điên, hoặc mát mát tốc tốc làm sao ấy. Nguy hiểm lắm cha à!
Cha Boscô cứ dai dẳng năn nỉ một hồi, ban Quản đốc mới đồng ý nhưng với một điều kiện: sẽ có một đội lính đi bọc hai bên. Cha Bosco không chấp nhận điều kiện, cương quyết chỉ có mình ngài dẫn đi. Sau hết họ siêu lòng, đánh bạo cho phép.
Rồi ngày chủ nhật trù định đã đến. Cha Bosco sắp các tù nhân thành đội, mỗi đội có đội trưởng phụ trách.
Cửa nhà tù mở rộng. Các tù nhân hớn hở ra đi. Vượt khỏi thành phố Turinô họ đến một khu rừng mát mẻ, soạn lều cắm trại, dọn bếp nấu ăn, thi đua thể thao, hát hò văn nghệ thỏa thích … Thật là một khung cảnh ngoạn ngục! Cha Boscô lăng xăng giữa họ đùa chơi, chuyện trò hoặc khuyên bảo.
Trời càng về chiều Ban giám thị càng hồi hộp nhìn đồng hồ, mặt mày tái mét bảo nhau:
- Dại dột quá! Không chừng chết cả lũ.
Bỗng nghe thấy tiếng đàn hát từ xa vọng lại. Họ thở phào nhẹ nhõm. Cửa nhà tù lại mở rộng. Các tù nhân theo hàng ngũ tiến vào. Ban giám thị giờ sổ điểm danh: không thiếu một mống!
Mấy ngày sau, ban giám thị mở cuộc điều tra. Tất cả tù nhân trẻ đều trả lời:
- Cha Bosco yêu thương chúng tôi. Chúng tôi yêu thương cha Boscô. Bởi thế, nhiều lần chúng tôi muốn đào tẩu, nhưng nhìn ngài, chúng tôi không thể nào nhẫn tâm được!
Gặp lại cha Bosco, ban giám thị bắt tay ngài và nói:
- Cha làm chúng tôi một phen hú vía! nhưng chúng tôi hết sức cảm phục cha. Cha đã trao quả tim cho họ và chinh phục tim họ cho cha. Chứ chúng tôi đây, với mấy vọng gác, hàng rào, khoá sắt, chó bec-giê, bóng đèn sáng, trăm người lính gác… mà tháng nào mà không có đứa vượt ngục.
Lạy Chúa,
xin dạy con luôn tươi tắn và dịu dàng
trước mọi biến cố của cuộc sống,
khi con gặp thất vọng, gặp người hờ hững vô tâm,
hay gặp sự bất trung, bất tín
nơi những người con tin tưởng cậy dựa.
Xin giúp con gạt mình sang một bên
để nghĩ đến hạnh phúc người khác,
giấu đi những nỗi phiền muộn của mình
để tránh cho người khác phải đau khổ.
Xin dạy con biết tận dụng đau khổ con gặp trên đời,
để đau khổ làm con thêm mềm mại,
chứ không cứng cỏi hay cay đắng,
làm con nhẫn nại chứ không bực bội,
làm con rộng lòng tha thứ,
chứ không hẹp hòi hay độc đoán, cao kỳ.
Ước gì không ai sút kém đi
vì chịu ảnh hưởng của con,
không ai giảm bớt lòng thanh khiết, chân thật,
lòng cao thượng, tử tế,
chỉ vì đã là bạn đồng hành của con
trong cuộc hành trình về quê hương vĩnh cửu.
Khi con loay hoay với bao nỗi lo âu bối rối,
xin cho con có lúc
thì thầm với Chúa một lời yêu thương.
Ước chi đời con là cuộc đời siêu nhiên,
tràn trề sức mạnh để làm việc thiện,
và kiên quyết nhắm tới lý tưởng nên thánh.
Amen.
(dịch theo Learning Christ)