Vatican News
Bài giảng của Đức Thánh Cha Lêô XIV
Anh chị em thân mến,
Hôm nay, chúng ta tụ họp tại nơi an nghỉ này để cử hành lễ tưởng niệm tất cả các tín hữu đã qua đời, cách riêng là những người đang yên nghỉ tại đây, và với lòng trìu mến đặc biệt, chúng ta nhớ đến những người thân yêu của mình. Trong ngày họ rời bỏ cõi đời, họ như đã đi xa khỏi chúng ta, nhưng trong sâu thẳm trái tim, ký ức về họ vẫn mãi sống động. Hằng ngày, trong nhịp sống của chúng ta, ký ức ấy như một dòng chảy không ngừng. Một hình ảnh, một âm thanh, hay thậm chí hương thoảng trong căn nhà, cũng đủ gợi lại bao thời khắc thiêng liêng bên những người chúng ta mến thương – và đã khuất.
Tuy nhiên hôm nay, chúng ta không chỉ đến đây để tưởng nhớ những người đã đi trước. Đức tin Kitô giáo, được xây dựng trên nền tảng mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Kitô, giúp ta sống ký ức không chỉ như điều đã qua, nhưng còn là niềm hy vọng hướng về tương lai. Không chỉ là quay nhìn lại, mà còn ngước trông lên phía trước: nhìn đến cùng đích, đến bến bờ an toàn mà Thiên Chúa đã hứa ban, nhìn đến bữa tiệc không cùng mà Người đã dọn sẵn cho chúng ta. Tại nơi ấy, quanh Đấng Phục Sinh và những người thân yêu của chúng ta, chúng ta sẽ được nếm trải niềm vui trọn vẹn trong bữa tiệc đời đời: “Ngày ấy, trên núi này, Đức Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc…. Người sẽ vĩnh viễn tiêu diệt tử thần” (Is 25,6.8).
Chính niềm hy vọng ấy làm sinh động ký ức và lời cầu nguyện của chúng ta hôm nay. Đây không phải là ảo tưởng để xoa dịu nỗi đau chia ly, cũng không phải là thứ lạc quan hời hợt. Đó là niềm hy vọng được đặt nền trên sự phục sinh của Đức Giêsu Kitô, Đấng đã chiến thắng sự chết và mở lối cho chúng ta đi vào sự sống vĩnh cửu. Như tôi đã nhắc lại trong một buổi giáo lý gần đây: “Người là điểm đến tối hậu trong hành trình của chúng ta. Không có tình yêu của Người, cuộc đời biến thành những bước lạc lối: sai mục đích, hụt mất định hướng. Nhưng với Đức Kitô Phục Sinh, chúng ta có bảo chứng cho bến đỗ, Người dẫn chúng ta về nhà, nơi chúng ta được chờ đợi, yêu thương và được cứu” (Buổi tiếp kiến chung, 15 tháng 10 năm 2025).
Và bến đỗ ấy, bữa tiệc mà Chúa quy tụ chúng ta, sẽ là một cuộc gặp gỡ của tình yêu. Vì yêu thương mà Thiên Chúa đã dựng nên chúng ta; nhờ tình yêu của Con Một Người mà chúng ta được cứu khỏi sự chết; và chính trong sự vui mừng yêu thương mà Thiên Chúa muốn chúng ta được sống mãi mãi – với Người và với những người thân yêu của chúng ta. Vì thế, chúng ta tiến bước về cùng đích ấy, và ngay từ bây giờ, chúng ta đón nhận trong niềm hiệp thông khắng khít với những ai đã đi trước, mỗi khi chúng ta sống trong tình yêu và thực thi lòng bác ái dành cho nhau, đặc biệt là với những ai yếu đuối, nghèo hèn. Đức Giêsu đã phán: “Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm nom; Ta ngồi tù, các ngươi đã đến hỏi han” (Mt 25,35-36).
Tình yêu chiến thắng sự chết. Chính trong tình yêu mà Thiên Chúa sẽ quy tụ chúng ta với những người thân yêu. Và nếu ta sống trong đức ái, cuộc đời ta sẽ trở thành một lời cầu nguyện dâng lên, quyện vào đời sống của những người đã qua đời, để chúng ta gần họ hơn, và cùng họ chờ đợi buổi đoàn viên trong niềm vui vĩnh cửu.
Anh chị em thân mến, dù bóng dáng người thân yêu không còn đồng hành cùng chúng ta trên nẻo đường trần thế, nỗi đau chia lìa vẫn hằn sâu nơi con tim. Nhưng giữa những vết thương ấy, chúng ta vẫn tin tưởng vào “niềm hy vọng không làm thất vọng” (Rm 5,5). Chúng ta nhìn lên Đức Kitô Phục Sinh; nghĩ về những người thân yêu như đang được bao phủ trong ánh sáng của Người; chúng ta hãy để cho lời hứa về sự sống đời đời của Chúa thấm vào lòng chúng ta. Chính Người sẽ vĩnh viễn tiêu diệt sự chết. Chính Người đã mở một lối đi vượt qua sự chết – nghĩa là làm nên cuộc Vượt Qua của Người – để khi chúng ta kết hợp với Người, chúng ta cũng có thể bước qua và sống mãi trong sự sống ấy.
Người đang chờ đón chúng ta. Và khi cuộc đời trần thế này chấm dứt, chúng ta sẽ được vui mừng sum họp với Người, cùng với những người thân yêu đã đi trước. Ước gì lời hứa ấy trở thành nguồn nâng đỡ, lau khô giọt lệ của chúng ta, và hướng mắt chúng ta về phía trước, đến với niềm hy vọng vững bền, không bao giờ phai mờ.