Chúa nhật 7 Phục sinh năm A - Lễ Thăng Thiên (Mt 28,16-20)

Đức GiêSu Đã, Đang Và Mãi Mãi Yêu Chúng Ta Cho Đến Cùng

"Tình yêu Đức Kitô thúc bách chúng ta"

Chúa nhật 7 Phục sinh năm A - Lễ Thăng Thiên (Mt 28,16-20)

Chúa nhật 7 Phục sinh năm A - Lễ Thăng Thiên (Mt 28,16-20)

Lễ Thăng Thiên

“Mọi quyền năng trên trời dưới đất đã được ban cho Thầy.
Vậy các con hãy đi giảng dạy muôn dân”. (Mt 28,18-19)

BÀI ĐỌC I: Cv 1, 1-11

“Trước sự chứng kiến của các ông, Người lên trời”.

Trích sách Tông đồ Công vụ.

Hỡi Thêôphilê, trong quyển thứ nhất, tôi đã tường thuật tất cả những điều Đức Giêsu đã bắt đầu làm và giảng dạy, cho đến ngày Người lên trời, sau khi căn dặn các Tông đồ, những kẻ Người đã tuyển chọn dưới sự hướng dẫn của Thánh Thần. Sau cuộc thương khó, Người đã tỏ cho các ông thấy Người vẫn sống, với nhiều bằng chứng; Người đã hiện ra với các ông trong khoảng bốn mươi ngày và đàm đạo về Nước Thiên Chúa. Và trong một bữa ăn, Người đã ra lệnh cho các ông chớ rời khỏi Giêrusalem, nhưng hãy chờ đợi điều Chúa Cha đã hứa. Người nói: “Như các con đã nghe chính miệng Thầy rằng: Gioan đã làm phép rửa bằng nước, phần các con, ít ngày nữa, các con sẽ chịu phép rửa trong Thánh Thần”.

Vậy các kẻ có mặt hỏi Người rằng: “Lạy Thầy, có phải đã đến lúc Thầy khôi phục Nước Israel chăng ?” Người bảo họ rằng: “Đâu phải việc các con hiểu biết thời gian hay kỳ hạn mà Cha đã ấn định do quyền bính Ngài. Nhưng các con sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần ngự xuống trên các con, và các con sẽ nên chứng nhân cho Thầy tại Giêrusalem, trong tất cả xứ Giuđêa và Samaria, và cho đến tận cùng trái đất”. Nói xong, Người được cất lên trước mắt các ông, và một đám mây bao phủ Người khuất mắt các ông.

Đang khi các ông còn ngước mắt lên trời nhìn theo Người đang xa đi, thì bỗng có hai người mặc áo trắng đứng gần các ông và nói rằng: “Hỡi người Galilê, sao các ông còn đứng nhìn lên trời ? Đức Giêsu, Đấng vừa lìa các ông mà lên trời, sẽ đến cùng một thể thức như các ông đã thấy Người lên trời”.

Đó là lời Chúa.

ĐÁP CA: Tv 46, 2-3. 6-7. 8-9

Đáp: Thiên Chúa ngự lên giữa tiếng tưng bừng, Chúa ngự lên trong tiếng kèn vang (c. 6).

Hoặc đọc: Alleluia.

Xướng: 1) Hết thảy chư dân, hãy vỗ tay, hãy reo mừng Thiên Chúa tiếng reo vui! Vì Chúa là Đấng Tối cao, khả uý, Người là Đại Đế trên khắp trần gian. - Đáp.

2) Thiên Chúa ngự lên giữa tiếng tưng bừng, Chúa ngự lên trong tiếng kèn vang. Hãy ca mừng, ca mừng Thiên Chúa; hãy ca mừng, ca mừng Vua ta! - Đáp.

3) Vì Thiên Chúa là Vua khắp cõi trần gian, hãy xướng ca vịnh mừng Người. Thiên Chúa thống trị trên các nước, Thiên Chúa ngự trên ngai thánh của Người. - Đáp.

BÀI ĐỌC II: Ep 1, 17-23

“Người đặt Ngài ngự bên hữu mình trên trời”.

Trích thư của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.

Anh em thân mến, xin Thiên Chúa của Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, là Cha vinh hiển, ban cho anh em thần trí khôn ngoan và mạc khải, để nhận biết Người; xin cho mắt tâm hồn anh em được sáng suốt, để anh em biết thế nào là trông cậy vào ơn Người kêu gọi, thế nào là sự phong phú gia nghiệp vinh quang nơi các thánh, và thế nào là quyền năng vô cùng lớn lao của Người đối với chúng ta, là những kẻ tin, chiếu theo hành động của sức mạnh quyền năng Người, công việc mà Chúa đã thực hiện trong Đức Kitô, tức là làm cho Ngài từ cõi chết sống lại, và đặt Ngài ngự bên hữu mình trên trời, vượt trên mọi cấp trật, các lãnh thần, quyền thần, dũng thần, và quản thần, vượt trên mọi danh hiệu được xưng hô cả đời này lẫn đời sau. Chúa khiến mọi sự quy phục dưới chân Ngài, và tôn Ngài làm đầu toàn thể Hội Thánh là thân thể Ngài, và là sự sung mãn của Đấng chu toàn mọi sự trong mọi người.

Đó là lời Chúa.

Tin Mừng: Mt 28, 16-20

16 Khi ấy, mười một môn đệ đi về Galilêa, đến núi Chúa Giêsu đã chỉ trước.

17 Khi thấy Người, các ông thờ lạy Người, nhưng có ít kẻ còn hoài nghi.

18 Chúa Giêsu tiến lại nói với các ông rằng: “Mọi quyền năng trên trời dưới đất đã được ban cho Thầy.

19 Vậy các con hãy đi giảng dạy muôn dân, làm phép rửa cho họ nhân danh Cha, và Con và Thánh Thần, 20 giảng dạy họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho các con. Và đây Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế”.


Bài giảng của Đức Tổng Giám mục Giuse Nguyễn Năng

Suy niệm (Đức Tổng Giám mục Giuse Nguyễn Năng)

Trước khi Ðức Giêsu Thăng Thiên, Ngài đã trao cho các môn đệ và mỗi người Kitô hữu chúng ta sứ mệnh truyền giáo. Ngài hứa sẽ luôn ở với chúng ta mãi mãi. Lời hứa của Chúa được thực hiện qua bí tích Thánh Thể, qua Lời Chúa và Thánh Thần của Ngài. Ðó là nguồn sức mạnh nuôi dưỡng đời sống đức tin và sứ vụ của chúng ta. Sống kết hợp với Ðức Giêsu và thực thi lời Ngài, là chúng ta đang rao giảng Ngài cho anh em.

Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, khi về trời, Chúa đã không có bỏ chúng con, nhưng Chúa hằng yêu thương nuôi dưỡng và ở lại với chúng con qua bí tích Thánh Thể. Chúa cũng luôn hướng dẫn dìu dắt chúng con qua Lời Chúa. Xin cho chúng con biết siêng năng đón nhận Lời Chúa và Thánh Thể để nhờ đó, cuộc sống của chúng con luôn có Chúa đồng hành. Ðể cùng với Chúa, chúng con ra đi với anh em chúng con. Amen.

Ghi nhớ : “Mọi quyền năng trên trời dưới đất đã được ban cho Thầy”.

 

Suy niệm 1: (Lm. Carôlô Hồ Bạc Xái)

Sợi chỉ đỏ:

- Bài đọc I: Những lời dạy cuối cùng của Chúa Giêsu trước khi thăng thiên.

- Đáp ca: Chúa lên trời, tiếng hò reo dậy đất; Chúa lên trời, nhịp kèn sáo trổi cao.

- Bài đọc II: Thánh Phaolô giải thích ý nghĩa việc Chúa Giêsu “lên trời”: “Thiên Chúa đã tôn Đức Kitô lên”

- Phúc Âm: Chúa Giêsu sai các môn đệ đi khắp nơi loan truyền Phúc Âm, và hứa sẽ ở cùng họ cho đến tận thế.

I. DẪN VÀO THÁNH LỄ

Việc Chúa Giêsu thăng thiên đánh dấu một bước ngoặc trong việc loan truyền Phúc Âm. Trước đây, loan truyền Phúc Âm chủ yếu là việc của Chúa Giêsu. Nhưng từ đây, việc này chủ yếu là của Giáo Hội, với sự hỗ trợ đắc lực của Chúa Giêsu và Chúa Thánh Thần. Bởi đó, khi từ biệt các môn đệ, Chúa Giêsu đã trao sứ mạng “Anh em hãy đi đến với muôn dân, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần”.

Hôm nay, sứ mạng này được trao cho thế hệ chúng ta. Vậy chúng ta hãy cầu xin Chúa hỗ trợ để chúng ta chu toàn sứ mạng Chúa trao.

II. GỢI Ý SÁM HỐI

- Chúng ta có lỗi vì hay quên rằng Chúa Giêsu là Đấng đang sống và đã được Chúa Cha trao cho toàn quyền. Do lỗi này nên chúng ta dễ chán nản và không cậy dựa vào Ngài.

- Chúng ta có lỗi vì chỉ hướng về trời mà quên trách nhiệm xây dựng thế giới của mình.

- Chúng ta có lỗi vì ít quan tâm loan truyền Phúc Âm.

III. LỜI CHÚA

1. Bài đọc I: Cv 1,1-11

Những lời dạy cuối cùng của Chúa Giêsu trước khi thăng thiên:

- Chúa Giêsu dùng nhiều cách để chứng tỏ cho các môn đệ biết rằng sau khi đã chịu nạn chịu chết, Ngài vẫn đang sống.

- Ngài căn dặn họ chờ điều Thiên Chúa hứa ban, tức là ban Chúa Thánh Thần.

- Trao cho họ sứ mạng làm chứng cho Ngài trên khắp thế giới.

2. Đáp ca: Tv 46

Tv này ca tụng vương quyền của Giavê Thiên Chúa. Phụng vụ hôm nay áp dụng Tv này cho Chúa Giêsu, Đấng được Thiên Chúa tôn lên làm vua và trao cho mọi quyền hành trên trời dưới đất.

3. Bài đọc II: Êp 1,17-23

Thánh Phaolô chúc cho các tín hữu được ơn khôn ngoan để lòng trí mở ra mà hiểu rõ đâu là niềm hy vọng mà họ đã nhận được.

4. Bài Phúc Âm: Mt 28,16-20

Ý chính của bài Phúc Âm này cũng giống bài trích sách Công vụ hôm nay: trước khi về với Chúa Cha, Chúa Giêsu đã trao sứ mạng cho các môn đệ: Anh em hãy đi đến với muôn dân, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần”.

 

Suy niệm 2 (Lm. Giuse Đinh Lập Liễm)

GIÁO HỘI THI HÀNH SỨ VỤ MỚI

+++

A. DẪN NHẬP

  Đức Giêsu, Ngôi Hai Thiên Chúa đã xuống thế làm người chịu chết trên thập tự, để chuộc tội cho loài người, để con người được quyền làm con Chúa và được thừa hưởng Nước trời. Ngài đã đi rao giảng Tin mừng Nước Thiên Chúa, chiêu tập môn đệ, thành lập Giáo hội để tiếp nối công việc của Ngài ở trần gian. Sau khi đã hoàn tất sứ mạng một cách hoàn hảo, Đức Giêsu trở về cùng Chúa Cha, để được hưởng vinh quang mà Cha đã dành cho Ngài. Hôm nay là lễ Thăng thiên và cũng là ngày bàn giao quyền năng và sứ mạng của Ngài cho các môn đệ và Giáo hội.

  Trước khi từ giã các Tông đồ đi về cùng Chúa Cha, Đức Giêsu trao lại sứ vụ của Ngài cho các ông là loan báo Tin mừng cho muôn dân. Tuy Đức Giêsu hứa sẽ ở cùng các ông cho đến ngày tận thế, nhưng Ngài không trực tiếp giảng dạy được, mà phải nhờ đến các ông và Giáo hội. Từ đó, Giáo hội phải nhận lấy trách nhiệm tiếp nối công trình của Ngài như Ngài đã dạy: “Anh em hãy đi đến với muôn dân, làm phép rửa cho họ nhân danh Cha, và Con và Thánh Thần”.

  Hiệp thông với các môn đệ được chứng kiến việc Chúa lên trời, ta cùng mang lấy tâm tình và bắt chước công việc các ông sau khi Chúa về trời, đó là “Chúa về trời, ta vào đời”. Ta phải vào đời để làm tròn sứ mạng Chúa đã trao phó cho chúng ta, đó là “Làm cho muôn dân trở nên môn đệ của Chúa” (Mt 28,20) bằng đời sống chứng nhân của mình. Đồng thời hãy vui mừng phấn khởi với lời hứa của Chúa: “Thầy ra đi để dọn chỗ cho các con… để Thầy ở đâu, các con sẽ ở đó với Thầy”. Thiên đàng là quê hương của chúng ta, nơi Chúa đang chờ đợi. Nhưng dầu sao chúng ta phải nỗ lực không ngừng để tiến tới nơi đó, vì “Nước trời chỉ có thể chiếm được bằng sức mạnh” (Mt 11,12; Lc 16,16).

B. TÌM HIỂU LỜI CHÚA

+ Bài đọc 1: Cv 1,1-11

  Bài đọc 1 được rút ra từ sách Công vụ Tông đồ của thánh Luca và cũng là tác giả của sách Tin mừng thứ ba. Thánh Luca cho biết Chúa Giêsu kết thúc công việc mà Chúa Cha đã trao phó cho Ngài, nay Ngài về trời ngự bên hữu Đức Chúa Cha. Trước khi về trời Chúa Giêsu căn dặn các môn đệ hai điều:

* Thứ nhất Ngài hứa ban Chúa Thánh Thần cho các ông. Hãy tin tưởng chờ đợi.

* Thứ hai Ngài trao cho họ sứ mạng làm chứng cho Ngài trên khắp cùng trái đất.

+ Bài đọc 2: Ep 1,17-23

  Trong thư gửi cho tín hữu Êphêsô, thánh Phaolô cầu xin Chúa Cha ban cho các tín hữu thần khí khôn ngoan, để nhận biết mầu nhiệm Chúa Giêsu Kitô, và mở trí lòng ra mà hiểu rõ đâu là niềm hy vọng mà họ đã lãnh nhận. Đức Kitô đã được trỗi dậy từ cõi chết, lên trời ngự bên hữu Đức Chúa Cha và được làm chúa muôn vật: “Thiên Chúa đã đặt tất cả dưới chân Đức Kitô và đặt Người làm đầu toàn thể Hội thánh, mà Hội thánh là thân thể Đức Kitô, là sự viên mãn của Người, Đấng làm cho tất cả được viên mãn” (Ep 1,23).

+ Bài

Tin mừng: Mt 28,16-20

  Thánh Mátthêu kết thúc sách Tin mừng của Ngài bằng một bài ngắn gọn tường thuật việc Chúa Giêsu từ giã các môn đệ mà về trời. Ý chính của bài Tin mừng này cũng giống như bài trích sách Công vụ tông đồ hôm nay: Chúa Giêsu truyền cho các môn đệ hãy tiếp nối công trình của Ngài.

  Tuy Ngài không hiện diện để các ông trông thấy hay nghe thấy, nhưng Ngài sẽ hiện diện bằng một cách thế mới để hoạt động trong Hội thánh. Ngài sẽ còn ở lại với Hội thánh cho đến ngày tận thế. Phần các ông ở lại, hãy thực hiện lời Chúa: “Anh em hãy đi đến với muôn dân, làm phép rửa cho họ nhân danh Cha, và Con và Thánh Thần”.

C. THỰC HÀNH LỜI CHÚA: Chúa về trời, ta vào đời

I. ĐỨC GIÊSU VỀ TRỜI

  Sau khi sống lại, Đức Giêsu liên tiếp hiện ra với các môn đệ, để vừa xác nhận việc Ngài sống lại, vừa để bổ túc việc dạy dỗ các ông.

  Đức Giêsu hiện ra với các môn đệ trong thời gian bao lâu? Thánh Luca cho biết là 40 ngày (các sách ngụy thư nói đến 50 ngày hay 18 tháng), một thời gian khả dĩ cần thiết để kiện toàn việc dạy dỗ các Tông đồ.

  Hôm nay Đức Giêsu quyết định ra đi vĩnh viễn trong một cuộc hiển linh đầy quyền năng, một cuộc Thăng thiên về nhà Cha trên trời. Có người cho rằng đây là lần hiện ra lần sau hết với 500 môn đệ, để mọi người chứng kiến việc Chúa lên trời. Nhưng trong bài Tin mừng hôm nay, thánh Mátthêu cho biết chỉ có 11 Tông đồ qui tụ về Galilê, để được dạy dỗ và chứng kiến việc Chúa lên trời. Sở dĩ chỉ có 11 Tông đồ vì Giuđa đã phản bội Chúa, đáng lẽ phải hối hận và đi tìm gặp Chúa đệ tạ lỗi thì lại đi thắt cổ tự tử (Mt 27,5).

  Thánh Mátthêu cho biết tiếp: “Mười một môn đệ đi tới Galilê, đến ngọn núi Đức Giêsu đã hẹn với các ông” (Mt 28,16). Trong Thánh kinh, núi là nơi mang một tính chất thiêng liêng. Theo thánh Mátthêu, các bản văn, lề luật quan trọng đều được ban ra từ trên núi như Thập giới, Tám mối phúc thật (Mt 5,1), Biến hình (Mt 17,1). Núi là nơi gặp gỡ Thiên Chúa, để tôn vinh và thờ lạy.

  Khi thấy Đức Giêsu “Các ông phục lạy Ngài” (Mt 28,17). Thánh Mátthêu có ý dùng chữ “Phục lạy”. Động từ này có ý nghĩa thần học chính xác. “Phục lạy” chỉ được dùng cho những ai đã nhận biết phẩm vị của Đức Giêsu và nhìn nhận phẩm vị này qua cử chỉ đó, như ba nhà Đạo sĩ đến triều bái Chúa Hài nhi (Mt 2,11), người phung cùi được sạch (Mt 8,2), các môn đệ trên thuyền (Mt 14,33), người đàn bà xứ Cana (Mt 15,25). Hôm nay các ông thờ lạy cách kính cẩn hơn nữa, vì Ngài huy hoàng trong ánh sáng Phục sinh, vì nơi Ngài “Mọi quyền năng trên trời dưới đất được trao phó”. Tuy nhiên, cũng có mấy ông còn hoài nghi, nhưng không nói rõ tên ai.

  Đức Giêsu tiến lại gần họ và phán: “Mọi quyền năng trên trời dưới đất đều được ban cho Thầy. Các con hãy đi giảng dạy muôn dân” (Mt 28,18). Đức Giêsu đã chính thức trao quyền hành và sứ mạng của Ngài cho các ông, để tiếp tục hoàn thành. Hôm nay Đức Giêsu ra đi, nhưng là ngày các môn đệ lên đường, họ có nhiệm vụ đi chinh phục thế giới. Chinh phục bằng lời giảng dạy, chinh phục bằng phép rửa tội nhân danh Chúa Ba Ngôi: Cha, Con và Thánh Thần.

  Hôm nay, sau cuộc bàn giao, Đức Giêsu lên trời, các môn đệ phấn khởi nhìn theo, nhưng các ông còn nghe văng vẳng bên tai lời Chúa kết thúc

Tin mừng: “Này đây, Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20). Rồi họ xuống núi trở về xây dựng Giáo hội, làm cho Giáo hội thêm vững mạnh và phát triển chờ đợi Ngày Chúa lại đến.

  Giáo hội của Chúa sẽ đứng vững kiên cường không một thế lực nào có thể làm sụp đổ như lời sử gia Ba lan, ông Henryk Sienkievick, nói: “Các bạo Chúa cùng với triều đại của họ đều lần lượt tiêu tan – Nhưng con thuyền của người dân chài Galilê cầm lái vẫn hiên ngang lướt sóng”. Đấng là chủ con tàu đã chẳng từng nói đó sao? (Mt 16,18)

II. CHÚNG TA VÀO ĐỜI

1. Chúa về trời

a) Chúa Giêsu về với Cha

  Nhiều lần Chúa Giêsu đã báo trước cho các môn đệ là Ngài sẽ về cùng Cha, Ngài hay nhắc đến Cha Ngài, đến nỗi ông Philipphê đã thưa với Ngài: “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Cha, như thế là chúng con mãn nguyện” (Ga 14,8).

  Sau khi hoàn thành sứ mạng của Cha giao phó là chịu chết chuộc tội cho nhân loại và sống lại, để phục hồi cho con người sự sống mới, thì Chúa Giêsu đã lên trời ngự bên hữu Đức Chúa Cha và được đặt làm chủ tể muôn loài: “Hỡi những người Galilê, sao còn đứng nhìn trời? Đức Giêsu Đấng vừa lìa bỏ các ông và được rước lên trời, cũng sẽ ngự đến y như các ông đã thấy Ngài lên trời” (Cv 1,11).

  Hôm nay chúng ta mừng lễ Chúa lên trời hay mừng lễ Thăng thiên. Theo chữ Nho thì “Thăng” là lên và “Thiên” là trời. Xét theo nghĩa chữ thì “thăng thiên” chính là “lên trời”. Thế nhưng tại sao Ngài lại nói rằng “Thầy sẽ ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế”? Nói như vậy là Chúa vẫn còn ở với chúng ta chứ đâu có “lên trời”!

  Chúng ta phải lưu ý đến cách viết của tác giả Mátthêu. Ngài đã dùng từ không theo sát nghĩa đen, nhưng theo nghĩa mà người dân quen hiểu. Theo đó, cái gì cao thì gọi là “trời”, cái gì thấp thì gọi là “đất”, tình trạng tiến khá hơn thì gọi là “lên”, lùi tệ hơn thì nói là “xuống. Như thế, “thăng thiên” hay ‘lên trời” không chỉ một chuyển động trong không gian, mà chỉ một tình trạng tốt hơn trước.

  Ngày xưa, Đức Giêsu nhập thế thì được diễn tả là “giáng trần” hay “xuống đất”. Hôm nay Ngài trở về tình trạng vinh quang với Chúa Cha thì được diễn tả là “lên trời”. Bởi vì, Đức Giêsu chỉ thay đổi tình trạng thôi, cho nên dù bây giờ Ngài vinh quang, Ngài vẫn ở cùng chúng ta mọi ngày cho đến tận thế, chứ không phải Ngài lên “ở trên trời” và để chúng ta phải mồ côi “ở dưới đất”.

  Lễ Thăng thiên đánh dấu sự thay đổi tình trạng của Đức Giêsu. Hình dung Đức Giêsu đang bay lên giữa các tầng mây, hay đang ngồi bên phải Chúa Cha chỉ là những cách tưởng tượng. Những hình ảnh tưởng tượng này có cụ thể với đầu óc bình dân đấy, nhưng gây tai hại là khiến người ta nghĩ rằng Đức Giêsu đã xa cách loài người.

  Chúng ta phải đi xa hơn những hình ảnh tưởng tượng kia, để đạt đến ý nghĩa đích thực của việc thăng thiên: đó là Đức Giêsu đã lấy lại vinh quang, Ngài vẫn còn ở bên cạnh chúng ta luôn mãi, và nhờ vinh quang, Ngài sẽ hỗ trợ đặc biệt cho chúng ta (Lm. Carôlô, Sợi chỉ đỏ, năm A, tr 215).

b) Có thiên đàng không?

  Chúa Giêsu về trời ngự bên hữu Đức Chúa Cha, đó là phần thưởng Cha dành cho Ngài, sau khi đã hoàn thành sứ mạng được giao phó. “Lên trời” hay “lên thiên đàng” cũng là một, chỉ khác từ ngữ, còn ý nghĩa vẫn như nhau. Vậy Chúa Giêsu lên trời cũng có nghĩa là lên thiên đàng.

  Trước đây Chúa Giêsu đã báo trước cho các môn đệ việc Ngài ra đi và đi để làm gì trong bài Tin mừng Chúa nhật 5 vừa qua: “Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó” (Ga 14,1-3).

  Chúa Giêsu đi dọn chỗ cho chúng ta ở đâu, nếu không phải là ở thiên đàng? Đúng vậy, Chúa Giêsu lên trời tức là lên thiên đàng như ở trên chúng ta đã nói. Do đó, chúng ta đặt ra hai vấn đề:

* Thiên đàng thế nào?

  Ta không biết rõ Thiên đàng như thế nào, nhưng ta chỉ biết đó là nơi ta sẽ được thấy Thiên Chúa nhãn tiền và được hạnh phúc vô cùng. Những người đã được nếm thử cảnh hạnh phúc thiên đàng nói lại cho ta điều họ thử nghiệm như sau:

  Các Tông đồ ngây ngất nhìn về trời khi Chúa Giêsu được cất lên khỏi mặt đất, đến nỗi phải có hai thiên thần đến thức tỉnh các ông (Cv 1, 9-10).

  Ba môn đệ Phêrô, Giacôbê và Gioan ngây ngất nhìn Chúa Giêsu biến hình trên núi Taborê (Mt 17,1tt).

  Còn thánh Phaolô thì thốt lên như sau: “Người ấy đã được nhắc lên đến tận tầng trời thứ ba. Và tôi biết rằng người ấy – hoặc trong thân xác hoặc ở ngoài thân xác, tôi không biết, có Thiên Chúa biết – đã được nhắc vào Thiên đàng và được nghe những lời khôn tả, người phàm không được phép nói lại” (2Cr 12,2-4).

  Thiên đàng như thế nào không ai biết và nếu có biết thì không thể nào diễn tả được, cứ lên thiên đàng rồi sẽ biết.

* Thiên đàng ở đâu?

  Ta dùng hai từ “lên thiên đàng” và “xuống hỏa ngục”, hai từ ấy gợi cho chúng ta cái ý nghĩ về một không gian vật chất có thể trông thấy được, sờ mó được. Nhưng đúng ra, thiên đàng hay hoả ngục chỉ là một trạng thái của tâm hồn. Tâm hồn ta có thể là thiên đàng, cũng có thể là hoả ngục. Nếu thi sĩ Nguyễn Du nói “Thiện tâm ở tại lòng ta” thì ta cũng có thể nói: “Thiên đàng hoả ngục ở ngay trong lòng ta”.

                                                Truyện: Không có thiên đàng

  Chính vì hiểu Thiên đàng là không gian vật chất nên ông Kroutchev, thủ tướng của Liên xô cũ, đã nói với ký giả C. Sulberger ngày 5.9.1961 rằng: “Để điều tra trên trời có Thiên đàng thật như người ta nói hay không, chúng tôi đã gửi một thám tử lên không trung, anh YOURI GAGARINE. Anh đã đi vòng quanh quả địa cầu, mà chỉ trông thấy những bóng đen dày đặc. Không có chi giống như thiên đàng cả. (Sau đó) chúng tôi đã suy nghĩ và chúng tôi đã gửi một thám tử khác lên: GERMAN TITOV. Chúng tôi đã bảo anh rằng: “Hãy bay lâu hơn một chút nữa. Có lẽ Gagarine chưa trông thấy thiên đàng, vì chàng chỉ mới bay có một tiếng rưỡi thôi. Vậy chuyến này anh hãy trông cho kỹ”. Titov đã trẩy đi, rồi trở về, và anh đã xác nhận lời tuyên bố của Gagarine: “Hư vô! Chỉ có hư vô”.

  Rồi Kroutchev xoa tay kết luận: “Cho nên người Cộng sản chúng tôi không tin có đời sau” (Information catholique, ngày 1.10.1961, tr 14).

2. Ta vào đời

  Khi Chúa Giêsu về trời, các môn đệ ngây ngất nhìn lên trời để chiêm ngắm vẻ đẹp của Chúa Giêsu. Các ông đã quên trần gian, đến nỗi hai thiên thần phải hiện đến nhắc nhở cho các ông hãy quay về với thực tại, nghĩa là hãy quay về với đời sống hằng ngày, nhưng lòng vẫn hướng về trời. Vậy, Chúa đã về trời, còn chúng ta vào đời để làm gì?

a) Để loan báo Tin mừng

  Quang cảnh Chúa Giêsu lên trời đẹp quá, khiến các môn đệ còn ngước mắt lên trời nhìn theo. Các ông ước ao được hưởng vinh quang và vẻ đẹp của Chúa Giêsu, như khi Ngài biến hình trên núi Taborê. Còn đang say sưa nhìn trời thì hai thiên thần hiện ra nhắc nhở cho các môn đệ “Sao các ông còn đứng nhìn trời?” Điều này nhắc nhở cho các ông và mọi Kitô hữu hãy quay trở lại với thực tế trần gian, để tiếp tục công trình cứu độ của Chúa Giêsu.

  Vậy vào đời để tiếp tục sứ mạng của Chúa Giêsu là gì? Ta hãy nghe lời nhắc nhở sau cùng của Chúa Giêsu trước khi từ giã các ông: “Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất. Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Cha, Con và Thánh Thần, dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em. Và đây, Thầy sẽ ở cùng anh em cho đến tận thế” (Mt 28, 20).

b) Để chuẩn bị về quê trời

  Ngày lễ Thăng thiên hôm nay nhắc nhở chúng ta sống tốt lành và hướng lòng ta về trời là quê hương, như thánh Phaolô nói: “Quê hương chúng ta ở trên trời, và chúng ta nóng lòng mong đợi Đức Giêsu Kitô từ trời đến cứu chúng ta. Người có quyền năng khắc phục muôn loài, và sẽ dùng quyền năng ấy mà biến đổi thân xác yếu hèn của chúng ta nên giống thân xác vinh hiển của Người” (Pl 3,20-21).

  Quê trời là niềm hy vọng của chúng ta, là động lực khuyến khích chúng ta chấp nhận một cuộc sống đầy gian nan ở trần gian này, nếu không những cố gắng của chúng ta sẽ trở nên vô ích. Thánh Ambrôsiô nói: “Nếu Chúa chết đi mà không sống lại thì mọi tin tưởng của chúng ta đều là ảo tưởng (1Cr 15,17). Nhưng nếu Chúa sống lại mà không lên trời, thì bao gian lao đau khổ chúng ta phải chịu vì Chúa phải cho là vô ích. Bởi vì, chúng ta sẽ lấy đà nào để chịu khó, nếu chúng ta không có hy vọng lên trời”.

  Ai muốn lên thiên đàng thì phải yêu mến Chúa và yêu mến Chúa thì phải thi hành lời Chúa như Ngài đã phán: “Nếu anh em yêu mến Thầy, anh em sẽ giữ các điều răn của Thầy” (Ga 14,15). Thi hành lời Chúa là phải đem ra thực hành các điều Chúa dạy; điều này đòi hỏi mọi Kitô hữu phải cố gắng, phải hy sinh, phải dấn thân, phải nép mình vào mà đi qua cửa hẹp, bởi vì Chúa đã nói: “Không phải cứ kêu Lạy Chúa, Lạy Chúa, mà được vào Nước trời, nhưng chỉ những ai làm theo thánh ý Cha Ta ở trên trời” (Mt 7,21)

  Việc lên trời là việc của từng người, mỗi người phải quyết định lấy, không ai có thể làm thay được. Chúa thương yêu chúng ta thật, nhưng Ngài không áp đặt chúng ta, Ngài không cưỡng chế chúng ta phải về trời, Ngài luôn tôn trọng quyền tự do của mỗi người. Nhưng dù sao, muốn lên thiên đàng cũng phải có điều kiện như người ta nói:       Lênh đênh trên cửa Thần Phù,

                                                Khéo tu thì nổi, vụng tu thì chìm (Ca dao)

  Mỗi người phải khéo lèo lái con thuyền của mình trên biển trần gian này mới được yên ổn, giống như ở Thanh Hoá, ngày xưa có cửa biển Thần Phù (bây giờ không biết có còn không), ở đó có dòng nước xoáy, rất nguy hiểm, người chèo qua đó phải rất cứng tay và khéo léo, nếu không sẽ bị chìm. Người ta lấy câu ca dao này để khuyên mọi người phải sống tốt lành để khỏi hư đi. Người ta rất khéo léo dùng chữ “tu” ở đây. Theo chữ Nho, chữ “tu” thì có nghĩa là “sửa”. Tu thân là sửa mình. Vậy ai khéo tu thân tích đức là người khéo chèo chống thì sẽ nổi, sẽ được rỗi; còn ngược lại thì sẽ bị chìm, tức là phải trầm luân.                                       Truyện: Ai muốn lên thiên đàng?

  Một hôm, trong nguyện đường D.S, một vị giảng thuyết hỏi giáo dân:

 - Những ai muốn lên thiên đàng hãy đứng lên.

  Tất cả cử tọa đều nhất loạt đứng dậy, chỉ trừ một người: anh ta cứ ngồi yên hàng ghế bên cạnh. Vị giảng thuyết liền hỏi anh ta:

 - Thế còn bạn, bạn muốn đi đâu?

  Chàng uể oải trả lời:

 - Chả đi đâu cả! Tôi muốn được lên Thiên đàng ngay ở đây.

  Những người muốn một đời sống dễ dàng thường quên mất sự kiện này là: để sống dễ dàng, họ đã ỷ lại nhờ vả kẻ khác làm công việc, mà đáng lẽ chính họ phải thực hiện. Nói khác đi, họ muốn đi du lịch mà không mất tiền (J. Keller, báo Thẳng Tiến, số 29, th 1/63).  - Lm. Giuse Đinh Lập Liễm, Gp. Đà Lạt

 

Suy niệm 3 (Lm. Nguyễn Vinh Sơn SCJ)

Câu chuyện

“Gẫm hay muôn sự tại Trời”.

Trời là Đấng bậc quyền phép vô song, làm ra tất cả: Trái đất, núi non, sông biển, mưa nắng; Trời sinh ra tất cả: Loài người, muôn vật, cỏ cây:

“Con chim nó hót trên cành,
Nếu Trời không có, có mình làm sao ?
Con chim nó hót trên cao,
Nếu Trời không có, làm sao có mình ?

 (Ca dao).

Từ mặt trời mặt trăng, các ngôi sao trên trời cho đến vạn vật ở mặt đất: Núi, biển, sông, hồ… tất cả đều do Trời tạo nên như ca dao nói:

“Núi kia ai đắp nên cao,
 sông kia biển nọ ai đào mà sâu ?”.

Trời thấy tất cả, biết hết mọi sự xảy ra ở thế gian. Người ta tin ở Trời quan phòng sáng suốt: “Trời xanh có mắt”. Trời xanh, theo cách nghĩ bình dân là nơi chốn ở trên cao mà Trời ngự. Con người tin có Trời, nhờ Trời, họ coi Trời như cha mẹ: Trời sinh, Trời dưỡng, và đến khi chết thì về Trời, ca dao có câu:

“Xưa kia chỉ biết kêu trời,
Mà nay đã biết gọi Trời là Cha,
trần gian chẳng phải là nhà,
 Đi về vĩnh cửu gặp Cha trên trời”.

Về Trời là về cội nguồn…

Suy niệm

Chúa Giêsu về Trời, các môn đệ tiếp tục sứ mạng của Ngài theo lệnh truyền: “Các con hãy đi giảng dạy muôn dân, làm phép rửa cho họ nhân danh Cha, và Con và Thánh Thần, giảng dạy họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho các con. Và đây Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,19-20). Loan truyền Tin Mừng, tức là Lời Chúa, là dạy cho nhân loại đi trên đường mà Chúa Giêsu đã đi, chính là chỉ đường dẫn về quê Trời, nơi mà Đức Kitô đến để dọn trước cho con người.

Sách Công vụ tường thuật lại chi tiết hơn về biến cố thăng thiên: “Đám mây rước Người lên” (Cv 1,9). Thánh Gioan Chrysostome đã cắt nghĩa: “Đó là mây trời mà các ngôn sứ đã nhắc đến khi trình bày về Thiên Chúa: Ngài đã đặt ngai của Ngài trên mây, không thể nghi ngờ, điều này được nói về Chúa Cha: Trên mây trời người hiển vinh ngự trị, mây trời là biểu tượng của quyền năng tuyệt đối. Nếu Đức Giêsu lên trời trên những đám mây là Ngài về với quyền năng trong Thiên Chúa”. Sách Công vụ cũng thuật lại các tông đồ chiêm ngưỡng vinh quang đó (Cv 1,10), vinh quang đường về Trời của Thầy.

Ngài đã dẫn đầu đoàn nhân loại mới trở về với cội nguồn là Trời bằng mầu nhiệm thăng thiên sau 40 ngày phục sinh (x. Cv 1,1-11). Khi rời cuộc sống nhân gian, Đức Giêsu đã hứa rằng Ngài về trời là để dọn chỗ cho chúng ta như Tin Mừng Gioan ghi lại trong những lời từ biệt (x. Ga 14,2-3). Chúa về trời, nhưng Người vẫn canh cánh bên lòng một ước mơ: “Lạy Cha, con muốn rằng con ở đâu thì những người Cha ban cho con cũng sẽ ở đấy với con” (Ga 17,24).

Thánh Phaolô khẳng định: “Quê hương chúng ta ở trên trời” (Pl 3,20). Thật thế, Trời là quê hương đích thực của tất cả mỗi người dù sống trong mọi nền văn hóa khác nhau như Công đồng Vaticanô II đã dạy: “… Dân duy nhất của Thiên Chúa hiện diện nơi mọi dân nước trần gian. Tuy dân của nước Ngài là công dân của các nước, song thực ra, đặc tính của nước ấy không thuộc về thế gian nhưng thuộc về Trời…” (LG II,13). Về Trời là trở về cội nguồn. Để được về với quê hương Trời, chúng ta phải đi trên con đường mà Đức Kitô đã chỉ, đã truyền cho các môn đệ đi giảng dạy: Sống theo Tin Mừng, sống trong phép rửa, tức là sống theo Thánh ý Trời, vì đó là Lời Chúa dạy qua chính Thiên Chúa làm người. Lời đó còn gắn chắc trong lương tâm được soi dẫn Lời Chúa.

Chúng ta sống theo “Tâm” con người, tức “Lương Tâm, Linh Hồn”, là nơi phản chiếu “Thiên Ý”, nơi “Phối Thiên”, tức nơi Thiên Chúa gặp gỡ con người. Không có “Định Mệnh”, Ông Trời ban cho ta quyền tự do quyết định về số phận của mỗi mình. Người có Thiện Tâm, tự do biết thuận theo ý Trời trong nếp sống, trong cách đối đãi, cư xử tử tế với tha nhân, thì Trời sẽ thưởng công” (Lm. Jos. Cao Phương Kỷ, Đời sống tâm linh của Dân Việt). Thưởng công này chính là quê hương thật, vĩnh cửu ở trên Trời mà Đức Kitô đã về Trời đến đón chờ chúng ta.

Chiêm ngắm vinh quang Chúa về Trời, sống Tin Mừng mà Chúa đã dạy, sống theo lương tâm ngay lành chỉ dạy là tôi và bạn đang bước trên con đường về Trời. Cuộc sống hôm nay là một cuộc hành hương đúng nghĩa, cuộc hành hương trở về cội nguồn Thiên quốc…

Ý lực sống

Hôm nay Chúa lên Trời cao vời vợi
Xin nâng lòng nhân thế mãi vươn cao
(Thánh Thi Kinh Sáng Lễ Thăng Thiên)

Tag:

2023-05-21